Câu chuyện thời hoa lửa: Ánh sáng từ trái tim
13:58 23/10/2025 85
Công tác tuyên truyền, giáo dục “Ánh sáng từ trái tim” là một bài viết giàu cảm xúc, chân thật, có sức lay động mạnh, hình tượng người mẹ Việt Nam Anh Hùng vừa gần gũi, vừa cao cả — một biểu tượng bất tử của tình mẹ và lòng yêu nước.
Trên mảnh đất thôn Phú Khánh, xã Hòa Tân Tây – nơi những hàng tre vẫn nghiêng mình trong gió, có một người mẹ lặng lẽ sống suốt cuộc đời mình trong ký ức và niềm tự hào xen lẫn nỗi đau – Mẹ Việt Nam Anh hùng Lê Thị Huệ. Mẹ sinh năm 1927, đã trải qua gần trọn thế kỷ với bao thăng trầm của quê hương, đất nước, với trái tim kiên trung của người phụ nữ Việt Nam trong những năm tháng lửa đạn.
Ngày đất nước còn chìm trong khói bom, những người mẹ, người chị gạt nước mắt tiễn con đi, gửi gắm niềm tin vào ngày mai hòa bình. Trong số ấy, có cô Phùng Thị Tuyết Siêm, người con gái vừa tròn đôi mươi, mang trong mình bao ước mơ, hoài bão của tuổi trẻ. Với đôi mắt sáng và trái tim nồng nàn yêu nước, cô đã chọn con đường cách mạng – dù biết đó là con đường đầy gian khổ và hiểm nguy. Cô trở thành y tá của bệnh xá Hội Tây, nơi tuyến đầu khốc liệt, ngày đêm chăm sóc thương bệnh binh giữa làn mưa bom đạn, hiến dâng trọn tuổi xuân cho Tổ quốc. Mẹ nhớ như in buổi chia tay hôm ấy. Chị nắm tay mẹ, nói nhỏ: “Má ơi, nước mình còn giặc, con phải đi. Khi nào hòa bình, con sẽ về với má.”
Câu nói ấy, mẹ đã nghe suốt hơn nửa thế kỷ, mỗi lần nhớ lại, nước mắt lại nhòe đi. Bởi ngày hòa bình đến, con gái mẹ không kịp trở về. Năm 1974, trong một trận càn khốc liệt, khi đang chăm sóc thương binh giữa rừng, chị Siêm đã anh dũng hy sinh. Tin báo tử đến, mẹ Huệ lặng người, đôi bàn tay run run siết chặt tờ giấy, trái tim như nghẹn lại. Không còn nước mắt, chỉ có niềm tự hào âm ỉ trong lòng: con mình đã sống trọn với Tổ quốc.
Thời gian trôi qua, đất nước đổi thay, nhưng nỗi nhớ con trong lòng mẹ chẳng khi nào nguôi. Trên bàn thờ nhỏ, bên cạnh tấm ảnh của liệt sĩ Siêm là những huân chương lấp lánh mà Nhà nước trao tặng mẹ – Huân chương Kháng chiến hạng Ba, Huân chương Độc lập hạng Ba, Kỷ niệm chương Chiến sĩ cách mạng bị địch bắt tù, đày, và năm 1994, mẹ được phong tặng danh hiệu thiêng liêng Mẹ Việt Nam Anh hùng.
Những phần thưởng cao quý ấy, với mẹ, là niềm an ủi lớn lao – là lời tri ân thiêng liêng của Tổ quốc gửi đến người mẹ có con đã ngã xuống vì độc lập, tự do của dân tộc. Thế nhưng, mẹ chỉ mỉm cười hiền hậu và nói khẽ: “Phần thưởng lớn nhất đời tôi… là khi đất nước được yên bình, là thế hệ sau được sống trong hạnh phúc.”
Giờ đây, trong căn nhà nhỏ ở thôn Phú Khánh, tuổi đã cao nhưng mẹ Lê Thị Huệ vẫn minh mẫn, giọng nói chậm rãi, ánh mắt xa xăm mỗi khi nhắc về người con gái thân yêu. Nỗi đau ấy chưa bao giờ nguôi, nhưng trong từng lời kể của mẹ vẫn ánh lên niềm kiêu hãnh – niềm tự hào của người mẹ Việt Nam đã gửi cả máu thịt của mình cho Tổ quốc. Giữa không gian tĩnh lặng nơi miền quê, đôi khi chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua, dường như người ta lại nghe thấy tiếng vọng của quá khứ – tiếng mẹ gọi con, tiếng bước chân của tuổi trẻ lên đường giữa mùa bom đạn.
“Nỗi đau giữa hòa bình vẫn rưng rưng trong mắt mẹ,bao năm rồi, con vẫn còn trong giấc mơ…”. Câu hát ấy như lời thì thầm của thời gian, khẽ ngân trong lòng người nghe mỗi khi nhớ về những người mẹ anh hùng – những người đã hy sinh tuổi xuân, nước mắt, và cả máu thịt cho ngày hòa bình hôm nay.
Câu chuyện về mẹ Lê Thị Huệ không chỉ là một lát cắt của lịch sử, mà là bản hùng ca bất tận về tình mẫu tử, về lòng yêu nước, về sức mạnh của niềm tin và đức hy sinh. Thời hoa lửa đã lùi xa, nhưng ánh sáng từ trái tim người mẹ vẫn còn mãi – thắp lên ngọn lửa yêu nước, nhắc nhở thế hệ hôm nay biết trân trọng hòa bình, sống xứng đáng với những gì cha anh đã hy sinh.
Cường Đặng Tweet