Chia sẻ cùng thầy cô 2020: Thầy, cô xách từng can nước cho học sinh

10:01 27/10/2020     1142

Nhịp sống trẻ   Web.ĐTN: Đến với mảnh đất Dìn Chin, huyện Mường Khương, tỉnh Lào Cai chắc hẳn ai cũng biết nơi đây rất khó khăn, thiếu thốn đủ thứ. Đặc biệt là “nước”, nước với người dân ở nơi đây được quý như “vàng”. Cứ sáng sớm hoặc sau buổi chiều tan học cô Lồ Thị Lan cùng với các thầy cô và các em học sinh chuẩn bị can, đòn gánh để đi lấy nước về phục vụ sinh hoạt.

Hành trình trở thành giáo viên

Hoàn cảnh gia đình khó khăn, nhà có 4 chị em, để được đi học là điều rất khó khăn với gia đình cô Lan, đặc biệt là gia đình người dân tộc thiểu số. Trong nhà mẹ là người lao động chính. Để được đi học, cô Lan và các anh, chị em trong nhà phải tranh thủ phụ giúp mẹ việc nhà như: chăn trâu, làm nương, làm rẫy, nấu cơm…

 

 

Thấu hiểu sự khó khăn vất vả của mẹ, cô Lan luôn tâm niệm bản thân phải không ngừng cố gắng học tập, theo đuổi ước mơ để trở thành cô giáo của bản, làng.

Sự cố gắng của cô đã được đền đáp xứng đáng, tháng 6 năm 2011 khi hoàn thành chương trình học sư phậm và đến tháng 9 năm 2022 cô Lan được nhận quyết định đến công tác tại trường Tiểu học Dìn Chin, xã Dìn Chin, huyện Mường Khương, tỉnh Lào Cai.
Nước quý như “Vàng”

Đóng chân ở khu vực giáp ranh biên giới, nhiều năm các thầy cô và học sinh trường Tiểu học Dìn Chin, xã Dìn Chin, huyện Mường Khương, tỉnh Lào Cai luôn trong tình trạng thiếu nước sinh hoạt. Hàng ngày, ngoài thời gian lên lớp các thầy, cô giáo và các em học sinh trong trường còn phải thay nhau đi xách từng xô nước trong khe núi cách trường gần 1km để lấy nước, nấu ăn và sinh hoạt.

Cứ sáng sớm hoặc sau buổi chiều tan học các thầy cô và các em học sinh chuẩn bị can, đòn gánh để đi lấy nước về phục vụ sinh hoạt. Gọi là lấy nước nhưng thực tế là đi hứng từng giọt nước. Dường như mỗi can nước là một phép thử về sự kiên nhẫn của người đi lấy nước. “Để có nước sinh hoạt thì thầy, cô và trò phải mang can đi lấy nước về. Mùa mưa còn dễ lấy chứ đến mùa khô thì công việc lấy nước gặp nhiều khó khăn vất vả hơn nữa. Để lấy được nước, các thầy, cô phải đèo can đi hơn 10km để lấy nước. Đi lấy nước xa thì phải xếp hàng đợi, có khi xếp hàng tận 2 tiếng. Một can nước 20 lít có khi chỉ sử dụng được một lần, chính vì vậy nước ở đây được quý như “vàng””, cô Lan chia sẻ.

Cách nguồn nước này không xa vẫn có các khe nước khác, nhưng ngặt nỗi để lấy được nước từ đó mang về là phải đi qua nhiều đoạn đường đã lởm chởm, dốc cao, sứng người không mang nổi, có khi mang về đến nhà thì đã bị rơi vãi và đổ hết.

Vất vả xác từng xô nước nên các thầy cô và các em học sinh rất khiêm tốn khi sử dụng. Nước thừa sau khi rửa rau, vo gạo, rửa bát, đĩa lại được dùng để dội nhà vệ sinh, tưới rau...

Thiếu nước sinh hoạt nên cuộc sống hàng ngày gặp nhiều khó khăn. Chính vì vậy thầy, cô và học sinh phải dùng nước rất tiết kiệm như: dùng nước vo gạp để rửa rau, dùng nước rửa rau để rửa bát… Ở đây với điều kiện thiếu thốn về nước nên cô Lan rất thích trời “Mưa”. Trờ mưa cô Lan và các thầy cô trong trường lại rủ nhau ra người hứng nước nưa để dùng, có khi mang quần áo ra để giặt giũ, rửa bát đũa…

Niềm vui là sự trưởng thành của các em

Mặc dù sống trong điều kiện khó khăn là vậy nhưng bản thân cô Lan rất vui vì có bạn bè, đồng nghiệp sống bao bọc nhau như anh em trong một gia đình, luôn hỗ trợ, giúp đỡ nhau mỗi khi gặp khó khăn và chia sẻ mọi công việc với nhau…

 

Trường nơi cô Lan công tác 100% học sinh là người dân tộc thiểu số, các em còn hạn chế về ngôn ngữ, tiếng phổ thông nên gặp nhiều khó khăn trong giao tiếp và quá trình truyền tải kiến thức. Khó khăn là vậy, nhưng không vì thế mà cô Lan nản lòng, bởi bản thân cô Lan cũng là người dân tộc nên rất hiểu những khó khăn vất vả của học trò. Các em bị thiệt thòi quá nhiều, mọi thứ phục vụ cho việc học đề thiếu thốn…

Chính vì mong muốn để các em không bị mù chữ, rồi tương lai lại phải gắn bó cả đời với nương rẫy mà cái đói, cái nghèo vẫn cứ bám riết lấy các em. “Tôi thầm nghĩ mình phải chịu khó hi sinh một chút, chấp nhận những khó khăn, tìm tòi, khắc phục những khó khăn đó để dạy cho các em con chữ, giúp các em có kiến thức, hành trang để bước vào cuộc sống trong tương lai”.

Để làm được điều đó, trong quá trình giảng dạy cô Lan vừa làm bạn, vừa học tiếng của các em để cùng trò chuyện, hướng dẫn các em cách học, rèn luyện cho các em các kỹ năng sống, động viên khuyến khích các em đi học đều. “Bản thân cô Lan rất sợ các em vì khó khăn mà phải nghỉ học để theo cha, mẹ lên nương, lên rẫy. Đã không ít lần cô Lan và đồng nghiệp phải đi vào tận nơi để vận động, gọi học sinh đến trường”.

Với cô Lan và đồng nghiệp thì niềm vui và món quà quý giá nhất của những người thầy, cô đứng trên bục giảng là mong sao các em không bỏ trường, bỏ lớp.

Mỗi lần như vậy bản thân cô Lan lại nghĩ rằng “ai cũng nhận phần dễ thì khó khăn để phần ai”. Khi đứng trên bục giảng được nhìn thấy những khuôn mặt ngộ nghĩnh, ngơ ngác của các em trong Cô Lan lại trao dâng bao cảm xúc vừa thấy tội, thấy thương và càng cảm thấy yêu các em, yêu nghề hơn bao giờ hết. Những khó khăn vất vả của mình không là gì khi những điều mình làm có thể mang lại con chữ đến với bản làng cho các em.

Mình đã chọn cho mình nghề giáo, cô Lan chỉ mong được góp một phần sức lực nhỏ bé của mình trong việc reo những ước mơ, đặt những nấc thang đầu tiên cho một thế hệ mới.

Còn gì vui hơn nếu hạt giống gieo trồng năm nào, với biết bao tình cảm, nay lại đơm hoa kết trái. Dù là thầy, cô nào cũng vậy, sẽ thật hạnh phúc và cảm thấy ấm áp khi các em biết đọc, biết viết, biết tính toán, trở thành người có ích cho xã hội. “Bao nhiêu đấy thôi cũng làm cho cô Lan và các thầy cô ấm lòng rồi”, cô Lan xúc động nói.

Với cô Lan, tuổi trẻ phải khát khao, phải hy vọng, luôn giữ trong mình nhiệt huyết của tuổi trẻ, hun đúc khát khao làm giàu cho bản thân và góp phần là giàu cho chính quê hương, đất nước.

“Cô Lồ Thị Lan là một cô giáo trẻ, nhiệt huyết, giỏi chuyên môn, cô đã giành được nhiều thành tích trong công tác và là một tổ trưởng giỏi cấp huyện. Trong quá trình công tác luôn luôn được học trò và đồng nghiệp yêu quý. Trong cuộc sống hàng ngày, cô Lan là một người giản dị, hòa đồng, gần gũi với bà con nhân dân và đồng nghiệp…”, thầy Trần Văn Hùng, Phó Hiệu trưởng trường Tiểu học và THCS Dìn Chin.

 

Cô giáo Lồ Thị Lan là một trong những giáo viên được tuyên dương trong chương trình “Chia sẻ cùng Thầy Cô” năm 2020 do Trung ương Hội LHTN Việt Nam phối hợp với Bộ Giáo dục và Đào tạo, Ủy ban Dân tộc, Tập đoàn Thiên Long thực hiện, nhằm vinh danh các các giáo viên là người dân tộc thiểu số đang trực tiếp dạy học cho học sinh ở vùng sâu, vùng xa, biên giới, hải đảo, vùng có điều kiện kinh tế - xã hội khó khăn.

Đến thăm cô Lồ Thị Lan và các em học sinh trường Tiểu học và THCS Dìn Chin, huyện Mường Khương, Lào Cai, ông Trịnh Văn Hào – Giám đốc Marketing của Tập đoàn Thiên Long, đại diện Ban tổ chức chương trình chia sẻ: “Có thể nói, với tất cả những nỗ lực của các thầy cô, có lẽ một từ “Cảm Ơn” là chưa đủ để tuyên dương những “người hùng thầm lặng" nơi non cao hiểm trở này.

Chỉ nói về những nỗ lực phấn đấu học hành để thay đổi tương lai của chính bản thân mình, các thầy cô đã là những tấm gương sáng trong xã hội. Nhưng giờ đây, các thầy cô còn là động lực chân thực nhất để chắp cánh cho con em dân tộc thiểu số tiếp tục ước mơ, phấn đấu học hành, thay đổi tương lai của chính mình và của bản làng mình. Ý chí và nghị lực phi thường này thật sự đáng được trân trọng và tri ân”.



 

CTG