Giọt nước mắt của cậu ấm cô chiêu trong học kỳ quân đội
15:44 13/06/2011 2100
Xây dựng Đoàn Giữa đêm tối tĩnh mịch của vùng rừng núi nơi doanh trại của bộ đội, Thái Sơn, cậu bé vỗn ngỗ nghịch lại bật khóc nghẹn ngào: "Bố ơi con biết lỗi rồi, hãy tha lỗi cho con...". Trong khi xung quanh, nhiều teen cũng nức nở.
Giữa đêm tối tĩnh mịch của vùng rừng núi nơi doanh trại của bộ đội, Thái Sơn, cậu bé vỗn ngỗ nghịch lại bật khóc nghẹn ngào: "Bố ơi con biết lỗi rồi, hãy tha lỗi cho con...". Trong khi xung quanh, nhiều teen cũng nức nở.
Đêm thứ 3 của Học kỳ quân đội thanh thiếu niên được gọi bằng cái tên trìu mến "Đêm gia đình". Trong sự cô tịch của vùng núi đồi vốn là địa bàn đóng quân của Sư đoàn 309 (Đồng Nai), khi lời bài hát "lung linh lung linh tình mẹ tình cha, lung linh lung linh cùng một mái nhà" vang lên cũng là lúc những giọt nước mắt thương nhớ gia đình của các em tức tưởi rơi xuống. Những cậu ấm cô chiêu khóc òa ôm lấy đồng đội của mình, âm thanh chỉ còn là những nấc nghẹn ngào.
Trong số 320 bạn trẻ từ khắp cả nước tham gia học kỳ quân đội bộ binh sơ cấp lần này, cậu bé 17 tuổi Lê Thái Sơn (quận 10, TP HCM) tỏ ra "chơi trội" hơn hẳn bạn bè bởi vẻ nghịch ngợm, tếu táo với cá tính lạnh lùng. Ấy vậy mà đến phút chia tay, đôi mắt em đỏ hoe, những giọt nước mắt tuôn rơi khiến mọi người vừa ngạc nhiên vừa cảm động.
"Con có lỗi với bố, con biết lỗi rồi. Bố tha thứ cho con nhé. Con thương bố và em lắm...", những lời nói xuất phát tự đáy lòng của đứa con xưa nay chưa bao giờ biết nhường nhịn ai khiến ông Hải (bố của Sơn) cũng không cầm được nước mắt. Ở đầu dây điện thoại bên kia ông cũng nghẹn ngào: "Nghe con nói vậy, bố mừng lắm...", rồi cả hai bố con cùng khóc nức nở.
Dáng người cao gầy, đôi mắt vẫn đỏ hoe, giọng run run, cậu bé tuổi 17 tâm sự với VnExpress.net, ba mẹ em ly thân từ khi em còn rất nhỏ. Mẹ rời Việt Nam sang Nga sinh sống để lại hai anh em cho một tay bố nuôi nấng dạy dỗ. Kinh tế gia đình tương đối khá, song một phần do thiếu tình thương mẫu tử, một phần đua đòi cùng bạn bè nên cậu công tử chỉ biết vòi vĩnh sắm sửa và tụ tập với bạn bè xấu ăn chơi lêu lổng làm cho bố khổ mọi bề.
Giây phút viết thư gửi về gia đình đầy cảm động. Ảnh: Thi Ngoan.
Trong đêm gia đình này, Sơn viết thư gửi về cho người cha ở nhà: "Bố kính mến! Bố không ăn ngon ngủ yên khi con lên cơn nhức đầu vì bị viêm màng não. Bố đã thức trắng 4 đêm liền để giúp con vượt qua cơn bệnh ấy. Con biết con đã làm cho bố mệt mỏi, buồn vì đạo đức hay học tập của con. Bố còn nhớ hôm con giận bố quá nên đã bỏ nhà ra đi. Đêm đó bố đã khóc vì con... Con sai lầm nhiều lắm bố ạ.". Ngước mắt lên trần nhà như cố nuốt những giọt nước mắt ăn năn đang chực trào ra, rồi cậu bé cúi xuống nắn nót dòng chữ "Con yêu bố".
9.000 em nhỏ từ Bắc đến Nam và cả Việt kiều tham gia Học kỳ quân đội do Trung tâm Thanh thiếu niên Miền Nam tổ chức hè năm nay. Đợt trại đang diễn ra ở Đồng Nai, kéo dài trong 10 ngày. Chiều 6/6, những trang thư đẫm nước mắt này đã được gửi tận tay bố mẹ các em.
Nhớ về người cha đáng kính của mình, Sơn bộc bạch: "Có những lúc chán đời quá, bố nói em không nghe mà bỏ nhà đi theo đám bạn làm đủ mọi chuyện xấu. Hôm nay em hiểu là em đã sai thật rồi, em tệ quá. Em nhớ ba, mẹ và em út quá".
Vốn là những "công chúa, hoàng tử", tham gia kỳ học trong quân đội lần này đòi hỏi các em phải tự túc mọi việc từ giặt giũ quần áo, rửa chén đến quét sân... Ngày đầu tiên nhập ngũ, nhiều teen không khỏi bị sốc bởi môi trường hoàn toàn mới. Ở nơi rừng thiêng hiểm trở mà không có sự giúp đỡ, chăm sóc của cha mẹ.
Trịnh Nguyễn Minh Đan là con gái duy nhất trong gia đình, được bố mẹ hết mực nâng niu chiều chuộng. Mỗi khi cầm chén cơm được quy định theo khẩu phần như các chú bộ đội, vì nhớ mẹ cô bé bùi ngùi: "Em nhớ những bữa cơm mẹ nấu quá. Ở nhà mẹ nấu ngon hơn nhiều nhưng em ăn vẫn không thấy ngon và không biết cám ơn mẹ, giờ vào đây mới thấy nhớ mẹ quá".
Trong đêm gia đình, nhận được lá thư của cha mẹ vừa được các anh chị điều phối viên trao tận tay, Minh Đan (quận Tân Bình, TP HCM) bật khóc nức nở khi vừa nhìn thấy dòng chữ viết tay quen thuộc của cha mẹ "Mèo con của ba mẹ", cạnh đó là hình vẽ mặt chú mèo đang cười ngộ nghĩnh.
Cô bé tuổi teen đọc như nuốt từng nét chữ thân thương: "Thế là con gái đã xa ba mẹ mấy ngày rồi. Lần đầu tiên con gái xa nhà. Ba mẹ nhớ con mà không ngủ được. Nhớ ngày nào con còn nhỏ xíu, lâu lâu mẹ nói 'hôn ba đi con'. Con kiễng chân chồm lên hôn ba. Hình ảnh này ba vẫn nhắc về con suốt. Lớn lên con lại sợ dơ, khi hôn ba, con len lén chùi đi. Còn bây giờ con không thèm hôn ba nữa...", đọc đến đây những giọt lệ của nàng công chúa làm ướt nhòe lá thư.
Trong bức thư hai mặt giấy A4 viết đêm hôm đó, Minh Đan cũng bày tỏ sự hối hận, xin lỗi cha mẹ và hứa sẽ chăm lo học tập. "Lúc này con chỉ muốn gặp cha mẹ, ôm ba mẹ thật chặt, hôn ba mẹ thật nhiều. Những sai lầm của con, con xin ba mẹ tha thứ".
Mặc dù theo quy định của khóa học, phụ huynh không được đến thăm trẻ, song vì quá thương nhớ đứa con trai nhỏ nên vợ chồng chị Yến cũng lặn lội đến đây chỉ để đứng từ xa nhìn mặt cu cậu. Đứng lấp ló ở ngoài hiên hội trường, khó khăn lắm người mẹ mới tìm được con mình, song vì kỷ luật quân đội nên chị không dám ra mặt mà chỉ dõi từng nét biểu cảm trên mặt đứa con.
Thấy con khóc, hai vợ chồng chị cũng không cầm được nước mắt, chỉ biết nắm tay nhau cảm động. "Ở nhà cháu chỉ biết chơi thôi chẳng phụ giúp gì cha mẹ. Giờ nó biết khóc rồi, vậy là biết thương cha mẹ rồi đấy", chị Yến sụt sùi.
Tweet
Đêm thứ 3 của Học kỳ quân đội thanh thiếu niên được gọi bằng cái tên trìu mến "Đêm gia đình". Trong sự cô tịch của vùng núi đồi vốn là địa bàn đóng quân của Sư đoàn 309 (Đồng Nai), khi lời bài hát "lung linh lung linh tình mẹ tình cha, lung linh lung linh cùng một mái nhà" vang lên cũng là lúc những giọt nước mắt thương nhớ gia đình của các em tức tưởi rơi xuống. Những cậu ấm cô chiêu khóc òa ôm lấy đồng đội của mình, âm thanh chỉ còn là những nấc nghẹn ngào.
Trong số 320 bạn trẻ từ khắp cả nước tham gia học kỳ quân đội bộ binh sơ cấp lần này, cậu bé 17 tuổi Lê Thái Sơn (quận 10, TP HCM) tỏ ra "chơi trội" hơn hẳn bạn bè bởi vẻ nghịch ngợm, tếu táo với cá tính lạnh lùng. Ấy vậy mà đến phút chia tay, đôi mắt em đỏ hoe, những giọt nước mắt tuôn rơi khiến mọi người vừa ngạc nhiên vừa cảm động.
"Con có lỗi với bố, con biết lỗi rồi. Bố tha thứ cho con nhé. Con thương bố và em lắm...", những lời nói xuất phát tự đáy lòng của đứa con xưa nay chưa bao giờ biết nhường nhịn ai khiến ông Hải (bố của Sơn) cũng không cầm được nước mắt. Ở đầu dây điện thoại bên kia ông cũng nghẹn ngào: "Nghe con nói vậy, bố mừng lắm...", rồi cả hai bố con cùng khóc nức nở.
Dáng người cao gầy, đôi mắt vẫn đỏ hoe, giọng run run, cậu bé tuổi 17 tâm sự với VnExpress.net, ba mẹ em ly thân từ khi em còn rất nhỏ. Mẹ rời Việt Nam sang Nga sinh sống để lại hai anh em cho một tay bố nuôi nấng dạy dỗ. Kinh tế gia đình tương đối khá, song một phần do thiếu tình thương mẫu tử, một phần đua đòi cùng bạn bè nên cậu công tử chỉ biết vòi vĩnh sắm sửa và tụ tập với bạn bè xấu ăn chơi lêu lổng làm cho bố khổ mọi bề.
Giây phút viết thư gửi về gia đình đầy cảm động. Ảnh: Thi Ngoan.
Trong đêm gia đình này, Sơn viết thư gửi về cho người cha ở nhà: "Bố kính mến! Bố không ăn ngon ngủ yên khi con lên cơn nhức đầu vì bị viêm màng não. Bố đã thức trắng 4 đêm liền để giúp con vượt qua cơn bệnh ấy. Con biết con đã làm cho bố mệt mỏi, buồn vì đạo đức hay học tập của con. Bố còn nhớ hôm con giận bố quá nên đã bỏ nhà ra đi. Đêm đó bố đã khóc vì con... Con sai lầm nhiều lắm bố ạ.". Ngước mắt lên trần nhà như cố nuốt những giọt nước mắt ăn năn đang chực trào ra, rồi cậu bé cúi xuống nắn nót dòng chữ "Con yêu bố".
9.000 em nhỏ từ Bắc đến Nam và cả Việt kiều tham gia Học kỳ quân đội do Trung tâm Thanh thiếu niên Miền Nam tổ chức hè năm nay. Đợt trại đang diễn ra ở Đồng Nai, kéo dài trong 10 ngày. Chiều 6/6, những trang thư đẫm nước mắt này đã được gửi tận tay bố mẹ các em.
Nhớ về người cha đáng kính của mình, Sơn bộc bạch: "Có những lúc chán đời quá, bố nói em không nghe mà bỏ nhà đi theo đám bạn làm đủ mọi chuyện xấu. Hôm nay em hiểu là em đã sai thật rồi, em tệ quá. Em nhớ ba, mẹ và em út quá".
Vốn là những "công chúa, hoàng tử", tham gia kỳ học trong quân đội lần này đòi hỏi các em phải tự túc mọi việc từ giặt giũ quần áo, rửa chén đến quét sân... Ngày đầu tiên nhập ngũ, nhiều teen không khỏi bị sốc bởi môi trường hoàn toàn mới. Ở nơi rừng thiêng hiểm trở mà không có sự giúp đỡ, chăm sóc của cha mẹ.
Trịnh Nguyễn Minh Đan là con gái duy nhất trong gia đình, được bố mẹ hết mực nâng niu chiều chuộng. Mỗi khi cầm chén cơm được quy định theo khẩu phần như các chú bộ đội, vì nhớ mẹ cô bé bùi ngùi: "Em nhớ những bữa cơm mẹ nấu quá. Ở nhà mẹ nấu ngon hơn nhiều nhưng em ăn vẫn không thấy ngon và không biết cám ơn mẹ, giờ vào đây mới thấy nhớ mẹ quá".
Trong đêm gia đình, nhận được lá thư của cha mẹ vừa được các anh chị điều phối viên trao tận tay, Minh Đan (quận Tân Bình, TP HCM) bật khóc nức nở khi vừa nhìn thấy dòng chữ viết tay quen thuộc của cha mẹ "Mèo con của ba mẹ", cạnh đó là hình vẽ mặt chú mèo đang cười ngộ nghĩnh.
Cô bé tuổi teen đọc như nuốt từng nét chữ thân thương: "Thế là con gái đã xa ba mẹ mấy ngày rồi. Lần đầu tiên con gái xa nhà. Ba mẹ nhớ con mà không ngủ được. Nhớ ngày nào con còn nhỏ xíu, lâu lâu mẹ nói 'hôn ba đi con'. Con kiễng chân chồm lên hôn ba. Hình ảnh này ba vẫn nhắc về con suốt. Lớn lên con lại sợ dơ, khi hôn ba, con len lén chùi đi. Còn bây giờ con không thèm hôn ba nữa...", đọc đến đây những giọt lệ của nàng công chúa làm ướt nhòe lá thư.
Trong bức thư hai mặt giấy A4 viết đêm hôm đó, Minh Đan cũng bày tỏ sự hối hận, xin lỗi cha mẹ và hứa sẽ chăm lo học tập. "Lúc này con chỉ muốn gặp cha mẹ, ôm ba mẹ thật chặt, hôn ba mẹ thật nhiều. Những sai lầm của con, con xin ba mẹ tha thứ".
Mặc dù theo quy định của khóa học, phụ huynh không được đến thăm trẻ, song vì quá thương nhớ đứa con trai nhỏ nên vợ chồng chị Yến cũng lặn lội đến đây chỉ để đứng từ xa nhìn mặt cu cậu. Đứng lấp ló ở ngoài hiên hội trường, khó khăn lắm người mẹ mới tìm được con mình, song vì kỷ luật quân đội nên chị không dám ra mặt mà chỉ dõi từng nét biểu cảm trên mặt đứa con.
Thấy con khóc, hai vợ chồng chị cũng không cầm được nước mắt, chỉ biết nắm tay nhau cảm động. "Ở nhà cháu chỉ biết chơi thôi chẳng phụ giúp gì cha mẹ. Giờ nó biết khóc rồi, vậy là biết thương cha mẹ rồi đấy", chị Yến sụt sùi.