Đăk Nông xanh bước chân tình nguyện
09:19 27/07/2011 5531
Thanh niên tình nguyện Một mùa hè nữa lại đến, chúng tôi lên đường đến với Mùa hè Xanh để nối tiếp cuộc hành trình tình nguyện mà bao thế hệ đã dựng xây trên khắp nẻo đường của Tổ quốc.
Trên cao nguyên Bazan đất đỏ của đại ngàn Tây Nguyên rộng lớn, màu áo xanh tình nguyện của tuổi trẻ chúng tôi len lỏi đến mọi nẻo đường để đến với từng buôn làng, bon xã xa xôi – nơi ấy – huyện Đăk R’Lâp, tỉnh Đăk Nông đang còn nghèo khó.
Nắng chiều Đăk Ru ấm áp, pha thêm những cơn gió se lạnh của núi rừng về chiều. Những bụi hoa Xuyến chi ven đường, những dòng suối xanh trong lượn khắp, những tiếng chim rừng cất lên từ khoảng không vô tận… đã làm những chiến sĩ Mùa Hè Xanh chúng tôi ngạc nhiên và thêm phần thích thú trước một miền đất lạ. Chúng tôi ca những bài ca tình nguyện và cất cao những giai điệu của núi rừng Tây Nguyên trên đường hành quân chiến dịch… Bước chân như càng thêm nhẹ và tâm hồn như càng thêm lửa cháy…
Nhưng, bên trong những vẻ đẹp của núi rừng, giữa những sắc lạ của Cao nguyên vẫn còn đâu đây những lắng đọng trong cảm xúc và suy nghĩ. Trong bức tranh hùng vĩ của núi đồi còn những ngôi nhà nghèo khó, sâu trong những buôn làng xa xôi còn những em nhỏ khát khao một lần đến lớp. Còn nhiều lắm những con đường đất đỏ bùn lầy không thể bước, còn nhiều lắm những căn nhà không vách mái, còn những nỗi niềm đang đau, những số phận bất hạnh, những hoàn cảnh đáng thương…. Chúng tôi tiếp tục đi, tiếp tục trải nghiệm và cố gắng góp sức mình cho sự đổi thay ở nơi đây dù chỉ phần nhờ sức trẻ.
Một tuần trôi qua với những cảm nhận khác biệt. Mùa Hè Xanh càng thêm ý nghĩa từng ngày, chúng tôi càng thêm trưởng thành qua từng bước chân và dường như tâm hồn chúng tôi càng thêm rộng mở hơn, càng ý thức hơn về trách nhiệm mà thế hệ trẻ chúng tôi đang giữ trọng trách trên vai… Vẫn còn như in cảm giác trượt ếch trên đường lầy đất mỡ ngày đầu đặt chân đến, vẫn còn xúc động khi trò chuyện với bà con về những ngày tháng tình nguyện trên miền đất mới, về những khát vọng ngày mai… Vẫn còn cảm giác hạnh phúc với những người bạn thân, cùng sẻ chia những khó khăn, thử thách, cùng động viên nhau vì mục đích tình nguyện… với những trẻ em nghèo và với nhiều người bạn mới. Nhớ hình ảnh chỉ huy trưởng tập võ cho các em nhỏ trên đồi cao mỗi sáng bình minh rực đỏ, hình ảnh những chiến sĩ nối hàng dài vượt núi đồi cao xa, những em nhỏ cắp vở vượt hàng cây số đến lớp giữa trưa hè và hình ảnh bà con tặng chúng tôi chum chôm chôm, quả mít hay sầu riêng mỗi khi làm việc… Tất cả như tiếp thêm cho chúng tôi ngọn lửa và làm cho chúng tôi càng thêm quyết tâm hơn cho những ngày tiếp theo nơi vùng đất mới.
“Tạm biệt ghế nhà trường ta lại đến với Mùa Hè Xanh, xanh biển xanh rừng, xanh cây xanh lá… Bàn chân ta qua, xây miền đất lạ, xây những cuộc đời, xây những bài ca…”. Khúc hát tình nguyện tiếp tục được vang lên, vang mãi trên khắp nẻo đường mà chúng tôi đi qua. Những bước chân không mỏi mệt và những khát khao càng lớn lên từng ngày.
Đứng trên đồi cao ngắm nhìn một buổi chiều Đăk Nông, thấy không gian như cao hơn, sâu hơn. hung lũng Đắk R’Lấp như rộng hơn và xã Đăk Ru như ấm hơn và tôi thấy mình dường như nhỏ bé… Tiếng chim rừng bỗng vang xa và mây trời hé mở cho tia nắng chiều tuông xuống tận chân đồi. Tôi bắt đầu bước đi trên con đường nhuộm đỏ nắng chiều hoàng hôn… tiếp tục những ngày mới và tiếp tục cuộc hành trình ý nghĩa…