Nữ sinh lớp 6 ở Đà Nẵng đạt giải Nhất quốc gia viết thư UPU
08:47 14/05/2013 2642
Công tác giáo dục Ban tổ chức cuộc thi đã trao thưởng cho 62 thí sinh khác, gồm ba Giải Nhì, năm Giải Ba, 30 Giải Khuyến khích...
Sáng nay 13/5, Ban tổ chức cuộc thi viết thư quốc tế UPU lần thứ 42 tại Việt Nam tổ chức buổi lễ trao giải tại Hà Nội. Giải Nhất cuộc thi đã được trao tới em Đào Thụy Thùy Dương, học sinh lớp 6/10, Trường THCS Tây Sơn, quận Hải Châu, thành phố Đà Nẵng.
Bí thư Trung ương Đoàn, Chủ tịch Hội đồng Đội Trung ương Nguyễn Thị Hà và Thứ trưởng Bộ TT&TT Nguyễn Thành Hưng trao giải Nhất quốc gia cuộc thi viết thư UPU 42 cho em Đào Thụy Thùy Dương. Nguồn ảnh ICTnews |
Bên cạnh đó, Ban tổ chức cuộc thi đã trao thưởng cho 62 thí sinh khác, gồm ba Giải Nhì, năm Giải Ba, 30 Giải Khuyến khích và các giải phụ cho thi sính nhỏ tuổi nhất, thí sinh người dân tộc thiểu số và thí sinh khuyết tật.
Đề tài của cuộc thi năm nay là: “Hãy viết một bức thư để nói tại sao nước là quý” và đây là năm thứ 3 liên tiếp Trường THCS Tây Sơn quận Hải Châu, TP Đà Nẵng có học sinh đạt giải Nhất cuộc thi Viết thư UPU. Bên cạnh việc nhận giải Nhất cuộc thi, Đào Thị Thùy Dương còn được Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh tặng bằng khen.
Cuộc thi viết thư quốc tế UPU do Liên minh Bưu chính thế giới (UPU) tổ chức. Tại Việt Nam, các cơ quan Bộ Thông tin và Truyền thông, Tổng Công ty Bưu điện Việt Nam, Bộ Giáo dục - Đào tạo, Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh, Bộ Tài nguyên - Môi trường và Báo Thiếu niên Tiền phong phối hợp thực hiện.
Theo Ban tổ chức, bài thi của Thùy Dương đã được dịch sang tiếng Pháp gửi Liên minh Bưu chính Thế giới tại Thụy Sỹ.
Em Đào Thụy Thùy Dương, học sinh lớp 6/10 trường THCS Tây Sơn, quận Hải Châu, TP.Đà Nẵng tại Lễ tổng kết và trao giải quốc gia cuộc thi viết thư UPU 42 diễn ra ngày 13/5/2013. Nguồn ảnh ICTnews |
Dưới đây xin giới thiệu toàn văn bài dự thi của em Đào Thị Thùy Dương, đạt giải Nhất cuộc thi viết thư quốc tế UPU lần thứ 42 của Việt Nam.
Biển Đông, ngày 1.1.2013 Chào Sơn Tinh, kẻ tình địch không đợi trời chung của ta! Chắc mi bất ngờ lắm khi nhận được lá thư này vì xưa nay ta chỉ đối đầu chứ có bao giờ chịu đối thoại với mi đâu. Nhưng hôm nay, ta muốn nói chuyện với mi vì ta có một chuyện cực kỳ quan trọng. Chả là, ta thấy xưa nay con người bao giờ cũng yêu mến, quý trọng mi hơn ta. Ngay cả vua Hùng anh minh là thế cũng muốn chọn mi làm rể nên đã ra yêu cầu sính lễ toàn là những thứ chỉ có ở giang sơn của mi. Chuyện ấy làm ta cay cú vì thực ra, trong cuộc thi tài ngày ấy mi với ta có ai thắng ai đâu. Mi có tài xây thành chuyển núi thì ta có tài hô mưa gọi gió. Sức mạnh chúng ta đều đọ ngang trời đất. Hàng năm, ta dâng nước trả hờn mi cũng chỉ vì “ngứa ghẻ đòn ghen” mà thôi, ta đâu ngờ nó lại khiến cho loài người khốn đốn. Song, bây giờ ngồi ngẫm lại, ta thấy con người bị liên lụy cũng không oan vì họ chỉ tung hô mi, chỉ thấy mi là quý mà không biết rằng Thủy Tinh ta cũng đáng quý biết bao! Ta hận loài người vì họ được tiếng là thông minh mà sao lại không nhận ra được giá trị to lớn của ta? Chính ta đã làm nên mọi sự sống cho hành tinh này, điều hòa nhiệt độ làm cho khí hậu mát lành. Nếu không có ta, muôn vật cùng cỏ cây sẽ chết khô chết héo và con người không sống quá năm ngày. Tất nhiên, khi ấy mi cũng trở thành nghĩa địa. Đối với loài người, ta là sự sống của họ vì ta chiếm phần lớn trọng lượng cơ thể và tham gia vào quá trình trao đổi chất giúp con người sống và tồn tại. Ta còn giúp cho họ cái ăn, cái mặc, làm chạy tuốc - bin nhà máy, tham gia vào rất nhiều ngành nghề sản xuất, tạo ra nguồn của cải vật chất dồi dào. Trong đời sống, ta luôn đồng hành thân thiết với con người mọi lúc mọi nơi: khi ăn uống, lúc rửa ráy, tắm táp, vệ sinh… Không có ta họ không chỉ chết khát mà còn chết đói nữa, thậm chí có muốn khóc họ cũng chẳng khóc được vì không có nước mắt. Chưa hết, ta còn góp phần tạo nên những vẻ đẹp thiên nhiên, huyền diệu, nguồn cảm hứng bất tận cho thi ca, nhạc họa. Hình ảnh vua Thủy Tề, nàng Tiên Cá, Lạc Long Quân… đã từ lâu đi vào huyền thoại mà người đời chẳng thể nào quên. Nhờ thế, đời sống tinh thần của con người thêm phần phong phú và vui vẻ. Nói một cách công bằng thì cả hai chúng ta đều có công lao to lớn đối với con người. Chúng ta là Cha là Mẹ sản sinh ra họ, hết lòng nuôi dưỡng họ, nhưng sao họ lại chỉ nhớ ơn và quý trọng mi thôi, còn đối với ta họ hết sức coi thường. Ngày trước, tuy họ không về phe ta nhưng đối xử với ta cũng còn chút thân thiện, còn ngày nay thì lãng phí ta như thể là một thứ xoàng xĩnh, nhiều vô kể. Lắm kẻ còn ngang nhiên xả rác rưởi, nước thải bẩn làm cho ta bẩn thỉu, hôi hám, nhiễm bệnh mà chết dần chết mòn. Thậm chí, họ còn giở âm mưu thâm độc, chặt hết cây rừng để ta không còn nơi trú ngụ, khiến những ao hồ, sông suối cạn khô. Ta thấy ngày nay con người thật dại dột. Chẳng lẽ họ không biết tới quy luật “Trạng chết thì Chúa cũng băng hà”, hủy hoại ta thì một tương lai đen tối cũng đang chờ đón họ: tới năm 2035, gần nửa dân số trái đất sẽ phải đối mặt với các khó khăn vì thiếu nước. Trong tương lai không xa, Thủy Tinh sẽ là nhân tố có ảnh hưởng quyết định đến đời sống của toàn nhân loại như gây mất ổn định chính trị, xung đột vũ trang, đói nghèo, bệnh tật… Ta nói thật nhé, thiên tai bão lụt ngày nay đâu phải do ta muốn trả thù mi là do lài người gieo gió nên phải gặt bão, chứ ngày nay ta cũng đã già rồi, hơi sức đâu mà ghen tuông nữa. Trong lúc ta không biết làm sao để mọi người hiểu ra vấn đề thì bỗng nhiên nghe tiếng trẻ em vừa tắm biển vừa xôn xao bàn tán về đề tài cuộc thi Viết thư quốc tế UPU lần thứ 42 “Tại sao nước lại quý?”. Ha ha ha! Ta rất vui vì có ngày con người tỉnh ngộ, biết quan tâm đến ta. Nhưng vẫn còn rất nhiều người quay lưng ngoảnh mặt với ta nên ta quyết định viết thư này, gởi qua đường UPU để mọi người hiểu rõ giá trị của ta và không oán thù ta nữa. Ta muốn họ hiểu rằng những hành động hủy hoại nguồn nước cũng chính là hủy hoại đi nguồn sống của chính họ và Mẹ Trái đất. Vậy, các Chính phủ phải sớm đề ra kế hoạch thường xuyên chăm sóc và bảo vệ nguồn nước ngọt, trồng thêm nhiều cây rừng để ta có chỗ trú thân, tích cực đẩy mạnh công tác tuyên truyền giáo dục ý thức cho người dân biết cách bảo vệ ta bằng những hành động giản đơn như khóa ngay công tắc vòi nước sau khi dùng, sử dụng ta thật tiết kiệm, tránh lãng phí… Ta nghĩ, chỉ cần loài người yêu quý ta như đã từng yêu quý mi và cùng chung tay quyết liệt hành động ngay từ bây giờ thì cuộc sống của họ sẽ bình yên và ta cũng chẳng còn lý do gì mà gây ra lũ lụt nữa. Chào mi! Thủy Tinh |